“Mục tiêu” được hiểu là mức quy định phải đạt được trong kế hoạch đã đề ra trước đó hoặc cũng là một chỉ tiêu đã được xác định trước. Mục tiêu thúc đẩy sự nhiệt tình, nỗ lực để làm tốt công việc, mang lại hiệu quả cao.
Tuy nhiên, ở nhiều nơi, mục tiêu được đặt ra ở mức cực cao, vượt quá khả năng thực hiện dù có cố gắng đến đâu, dẫn đến “mục tiêu” trở thành nỗi sợ hãi, áp lực. nặng nề, thậm chí là ám ảnh đối với những người thực hiện nó.
Bạn đang xem: Chỉ tiêu bủa vây, mũi dùi dư luận khiến nghề giáo thật sự áp lực
![]() |
Nghề dạy học ngày nay là một trong những nghề luôn lấy “mục tiêu” làm thước đo. mải mê theo đuổi mục tiêu và áp dụng mục tiêu vào kết quả công việc, giáo viên dần mất đi quyền đánh giá kết quả học tập, rèn luyện của học sinh.
Hàng loạt mục tiêu bao vây
Hàng năm, vào các hội nghị đầu năm (hội nghị công đoàn, hội nghị người lao động), hàng loạt chỉ tiêu giáo dục được đưa ra. Chỉ tiêu luôn cao đến mức thầy cô hay gọi đùa là (đạt top 100%).
Chỉ tiêu thăng tiến trực tiếp 100%; Chỉ tiêu năng lực chất lượng: 100%; Mục tiêu hoàn thành phổ cập 100%; Chỉ tiêu hiệu quả đào tạo 100%; Tiêu chí hạnh kiểm là 100% (hạnh kiểm từ khá trở lên đối với học sinh THPT). Ngoài ra, còn hàng loạt chỉ tiêu khác như chỉ tiêu học sinh giỏi, giỏi, chỉ tiêu khen thưởng cấp huyện. cấp tỉnh, cấp quốc gia…
Trong khi đó, chất lượng giáo dục phụ thuộc rất lớn vào đầu vào của sinh viên. Thay vì cần khảo sát hiện trạng chất lượng học sinh để đưa ra chỉ tiêu phù hợp, đa số người dân chỉ dựa vào chỉ tiêu năm học trước và áp dụng chỉ tiêu cho năm học sau với tiêu chí chỉ tiêu năm sau phải cao hơn. năm ngoái.
Ví dụ năm ngoái chỉ tiêu thăng hạng trực tiếp là 98% thì năm sau đăng ký không được phép thấp hơn mà phải luôn ở mức 99% hoặc 100%.
Nếu giáo viên đánh giá đúng năng lực, phẩm chất đạt được thì chỉ tiêu thăng tiến trực tiếp của một trường (ít nhất vài trăm đến hàng nghìn học sinh) gần như không thể đạt 100%. .
Giáo viên dần mất quyền đánh giá học sinh đúng cách
Không ai công khai tước bỏ quyền đánh giá học sinh của giáo viên. Đó chỉ là áp lực về chỉ tiêu, mỗi giáo viên đều không dám thể hiện quyền lợi và trách nhiệm của mình.
Xem thêm : Axit Flohydric (HF 55%) – Hydrofluroic acid
Nếu giáo viên đánh giá học sinh theo năng lực thực sự của các em thì e rằng cuối năm, mỗi lớp sẽ còn ít nhất 1 đến 2 học sinh trong lớp.
Một trường có khoảng 20 lớp, số học sinh ở lại lớp có khi lên tới nửa trăm. Vậy làm sao chỉ tiêu khuyến mãi trực tiếp có thể đạt 99%, thậm chí 100% như hiện nay?
Đánh giá của giáo viên về chất lượng giáo dục sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành tích thi đấu của nhà trường và của chính họ.
Nhà trường sẽ dễ dàng viện dẫn lý do giáo viên không nhiệt tình, dạy không đúng phương pháp, chưa phát huy đúng khả năng, phẩm chất của học sinh.
Câu nói phổ biến nhất mà các giáo viên thường nghe: “Làm sao giáo viên dạy được chất lượng như vậy? Chúng ta cần xem lại phương pháp giảng dạy của mình.” Không một giáo viên nào sau khi đã cố gắng hết mình giảng dạy lại có thể yên tâm trước những nhận định như vậy. Vì vậy, mỗi giáo viên sẽ tự tước đi quyền đánh giá đúng đắn về học sinh của mình.
Học sinh không thuộc bài không dám cho điểm yếu. Có người tự “cấy” điểm sai, có người hướng dẫn học sinh học để thi lại ở lớp sau, có khi lại thi nhiều lần cho đến khi đạt điểm trung bình.
Học sinh yếu học tập, không dám ở lại lớp. Giáo viên sẽ làm mọi thứ có thể để học sinh được lên lớp tiếp theo một cách hợp pháp. Hoặc là đánh bạc, chuẩn bị câu hỏi trước, hoặc khi kiểm tra cố tình đặt những học sinh yếu gần những học sinh giỏi để được giúp đỡ.
Không chỉ có sự khác biệt trong đánh giá học tập mà hành vi của học sinh và giáo viên cũng không thể trực tiếp xếp vào loại không đạt yêu cầu.
Ở cấp tiểu học, phẩm chất, năng lực học sinh được xếp thành 3 mức: Khá; Đạt được; Cần phải tiếp tục cố gắng.
Hạnh kiểm ở trường phổ thông hiện nay được phân thành 4 loại: Tốt (T), tốt (K), trung bình (Tb), yếu (Y) sau mỗi học kỳ và cả năm học. Việc chấm điểm hạnh kiểm cả năm học chủ yếu dựa vào điểm hạnh kiểm của học kỳ thứ hai và sự tiến bộ của học sinh.
Việc chấm điểm hạnh kiểm của học sinh có liên quan trực tiếp đến việc các em được thăng cấp trực tiếp lên cấp lớp tiếp theo.
Xem thêm : Axit Flohydric (HF) là gì? Axit HF có độc không?
Một học sinh được phân loại là có hạnh kiểm trung bình, hành vi kém hoặc những phẩm chất và khả năng cần nỗ lực phải luyện tập trong mùa hè hoặc lưu lại một lớp. Nếu học sinh lưu ban sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chỉ tiêu thi đua đã ký. Vì vậy, khi chấm điểm hạnh kiểm cho học sinh, nhiều giáo viên luôn xem nhẹ, thậm chí phải tự mình đi xa để cải thiện.
Khi các hình thức kỷ luật dần bị tước bỏ
Cách đây nhiều năm, có một học sinh có hành vi vi phạm đạo đức như bạo lực học đường, vô lễ với thầy cô giáo… có học sinh chửi bới thầy cô bằng những lời lẽ tục tĩu, thậm chí có em còn dùng vũ lực, thường xuyên phải nhận hình phạt. Các biện pháp kỷ luật như nêu tên trước lớp, trước cờ, phục vụ cộng đồng, trừng phạt, nặng hơn đình chỉ học một thời gian.
Tuy nhiên, hiện nay các hình phạt pháp lý nêu trên không còn tồn tại. Ngay cả giáo viên cũng không được phép nói những lời cay nghiệt khi trẻ mắc lỗi. Không nhắc tên mình trước lớp được coi là xúc phạm học sinh. Không được nhắc đến trong nhóm lớp bị gọi là chửi bới, sỉ nhục trước đám đông. Thầy cô chỉ được phép nói nhẹ nhàng và nhắc nhở bằng giọng nhẹ nhàng…
Nếu bạn nói nặng với con, vô tình bị quay phim, bị phụ huynh tố cáo trên các phương tiện truyền thông, vì bất cứ lý do gì thì giáo viên vẫn là người mắc lỗi đầu tiên và sẽ phải nhận hậu quả nặng nề.
Không những mọi công sức, phấn đấu trong một năm sẽ tan biến, mà đôi khi mọi đóng góp, hy sinh trong một đời người thầy sẽ có nguy cơ bị “nhạt nhòa”.
Chỉ tiêu thi đua bị ràng buộc, cùng với đó là rất nhiều dư luận chỉ trích giáo viên khi họ sơ suất, sẽ ngay lập tức bị chỉ trích trên mạng và nhiều người không hiểu sẽ lao vào chửi bới đủ kiểu. Vì vậy, giáo viên hiện nay không thể chấm điểm học sinh một cách mạnh mẽ theo trình độ đào tạo của họ.
Nhiều giáo viên cho rằng, chấm điểm học sinh cũng là chấm điểm chính mình. Vì vậy, dù muốn hay không, thầy cô luôn phải nhẹ nhàng.
Khi giáo viên không dám đánh giá đúng chất lượng học tập của học sinh, không dám trực tiếp chấm điểm học sinh (dù học sinh xứng đáng) thì tạo ra sự ỷ lại, coi thường trong học tập, rèn luyện. Học sinh dần có suy nghĩ dù học thế nào cũng sẽ được lên lớp, vi phạm sẽ bị bỏ qua. Và giáo viên dần mất đi quyền giảng dạy, giáo dục học sinh.
Phong cách và nội dung của bài viết thể hiện quan điểm, quan điểm của tác giả.
Đỗ Quyên
Nguồn: https://saugiohanhchinh.vn
Danh mục: Giáo Dục